Cảm giác lần đầu rớt nài đáng sợ thế nào?

Rớt nài là gì

Đời biker, ai rồi cũng sẽ phải té một lần, chỉ khác là sau lần ấy còn có thể ngồi kể lại tai nạn đã qua hay không thôi.

Anh em có thể té nhiều lần. Nhưng cái lần đầu tiên ấy, luôn làm ta phải nhớ mãi.

Cũng giống như lần đầu các bạn được chạm tay vào con xe mà mình yêu thích vậy. Để rồi đến khi gặp tai nạn, thì lại chính tay mình phá hủy con xe yêu quý ấy.

Sau khi đã trải nghiệm về tư thế lái, tốc độ và quen dần với chiếc xe, tôi tiếp tục với những khúc cua quen thuộc. Chủ yếu là đủ phê pha với con xe lạ và có thể quay được những cảnh phim đẹp thôi.

Nhưng chưa kịp làm gì thì trời lại mưa, mọi chuyện xảy ra từ đấy.

Sau cơn mưa, mặt đường trơn trợt hơn rất nhiều, những vũng nước nhỏ cũng xuất hiện. Tôi vẫn đang tự tin vào khả năng của mình.

Vài lần cua đầu diễn ra suôn sẻ, tôi xử lý ngọt ngào và nhanh gọn, xem lại những đoạn phim vừa quay mà sung sướng tận hưởng thành quả của mình.

Đến lần cuối, tôi cũng nói với thằng em “chạy một lần cuối, để chụp hình cho đẹp rồi về”. Và đó cũng là lần cuối.

Như những lần trước, lấy đà, lên ga, nhắm tới điểm vào cua và bắt đầu trình diễn. Nhưng không, có gì đó sai sai ngay lúc này.

Từ điểm vào cua thì bánh trước đã bị trượt, chiếc xe chẳng còn đi đúng hướng nữa mà lại đi theo quỹ đạo trớt quớt.

Liền ngay sau đó, là những âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên, tiếng ma sát của chống đổ, tiếng va đập của người, xe và mặt đường.

Do bị trượt theo kiểu xoay tròn nên hình ảnh trước mắt cũng xoay vòng sống động lắm. Mặt thì đập vào ghi đông, tay và mông thì chà sát mặt đường, còn chân thì vẫn kẹt đâu đó.

Chống đổ đã gánh rất nhiều cho cẳng chân tôi và dàn ngoài xe. Mũ fullface tôi đội và găng tay cũng thế, chứ không là xướt xát tùm lum chỗ rồi.

Nhờ trang bị tốt mà tôi có thể đứng lên liền ngay sau đó, khi mà người ngợm không sao thì nỗi lo tiếp theo là chiếc xe yêu quý.

Tôi và thằng em sau vội vàng dựng xe lên và kiểm tra tình hình, dễ gì mà tránh khỏi trầy trụa. Nhìn chiếc xe không còn xinh đẹp như lúc đầu mà đau lắm.

Hàng loạt những suy nghĩ “giá như… biết vậy… đừng…” chạy trong đầu. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Mang về sửa thôi chứ còn làm được gì?

Tai nạn đầu tiên của tôi diễn ra như thế đấy. Quá nhiều may mắn ở lần rớt nài này, đường vắng, trang bị tốt. Chứ sự cố mà ấp đến bất ngờ rồi thì có võ hay kỹ năng tốt cũng khó mà đỡ nỗi.