TÊN EM LÀ HẠNH PHÚC
Tôi nhớ mãi buổi chiều cuối năm ấy…
Một buổi chiều như bao ngày làm việc, một lời ấp ủ trong lòng, hôm nay không về muộn, hôm nay đi đón con, hôm nay đi sắm Tết!
Cuối hành hang, điều dưỡng cùng người nhà em xúm xít, người đẩy xe, người cầm hồ sơ. Đang đã đi rất nhanh ra bệnh phòng khám bệnh nhân, tôi bỗng như khựng lại bới ánh mắt ấy. Một ánh mắt sáng rực trên nền khuôn mặt hanh hao, vò võ. Em dường như rất cố gắng để nâng cổ lên, để chứng minh với trần gian là em còn tồn tại.
Ngồi thụp xuống xe, tôi hỏi tên em. Bao sức lực chỉ để gắng gượng một câu, đè bẹp những vết nhăn nhó trên khuôn mặt đau đớn: tên em là Hạnh Phúc.
Lời nói ấy, ánh mắt ấy như một mệnh lệnh làm trái tim người thầy thuốc rung lên. Cầm đôi bàn tay gầy guộc nhằng nhịt mạch mạch máu xanh xanh, tim tím, tôi mỉm cười “em tên Hạnh Phúc thì nhất định sẽ hạnh phúc”. Hành trình đi tìm hạnh phúc bắt đầu.
Em nằm lại khoa chúng tôi đến độ như một công dân của khoa. Những cơn đau dày vò, những cái mím môi chịu đựng. Sáng nào cũng vậy, điều dưỡng đến bên em, động viên từng thìa cháo. Cơn đau của em được ghi chép tỉ mỉ, mức độ, cường độ, đáp ứng với điều trị. Các bác sỹ nội trú mỗi ngày qua phòng em mấy lần. Tôi ngóng trông từng sự tiến bộ của em. Liều lượng morphin cho em cứ tăng dần… Những hạt mồ hôi lấm tấm rịn trên trán em, lấp lánh như những giọt mồ hôi trên trán điều dưỡng, đang cố gắng lấy ven cho em. Không một lời ca thán, không một tiếng rên. Khuôn mặt em vốn hanh hao, lại càng héo hon vì đau đớn. Duy chỉ đôi mắt sáng rực niềm hy vọng.
Ánh mắt đó ám ảnh tôi ngày đêm…
Một ngày mới bắt đầu của tôi, của các bác sỹ nội trú và điều dưỡng chăm sóc em là thông tin về cơn đau của Phúc. Điều dưỡng hồ hởi chỉ vì em bảo “em đỡ hơn một chút”. Tôi hiểu, đó là sự động viên của em dành cho chúng tôi. Chúng tôi vẫn thua…
Cứ mỗi chiều đến, chim bay về tổ, mọi người lục tục cất dọn đồ, cô điều dưỡng lại cầm lấy bàn tay em, dặn dò hướng dẫn uống thuốc, ăn sữa và bàn giao kíp trực, không quên qua phòng tôi mang đến tia hy vọng: chị Phúc ăn hơn một chút rồi.
Những ngày cuối năm hối hả. Dòng người tấp nập ngược xuôi như bao cái Tết, nhưng không khí năm nay thật khác lạ. Cái cảm giác gượng nhẹ, cái cảm giác như canh đê…vì mọi người đang chống chọi với dịch Covid. Ai cũng nín thở và thầm mong Covid đừng quay trở lại. Mỗi buổi sáng thăm em, tôi chỉ mong em được rời phòng bệnh ấy, về với đàn con thơ mong mẹ, về với tổ ấm và trốn chạy Covid. Hồ sơ của em như một bài toán có quá nhiều ẩn số và quá ít dữ liệu. Không dám giục các bác sỹ giải phẫu bệnh xem lại tiêu bản cho em, nhưng những cơn đau dày vò bệnh nhân khiến chẳng ai có thể ngồi yên. Một quyết định được đưa ra. Những giọt hóa chất đầu tiên lăn chảy vào tĩnh mạch của em…
Và ngày ấy đã đến!
Tôi mở cửa phòng em với một sự kinh ngạc. Em ngồi dậy trên giường bệnh, hai bím tóc tết gọn gàng, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xanh xao. Em nói nhỏ nhẹ như cô dâu mới về nhà chồng: “chị ơi, đêm qua là đêm hạnh phúc của em. Em đã ngủ được một giấc dài, không bị cơn đau hành hạ”! Mấy chị em chúng tôi, bác sỹ điều trị, bác sỹ nội trú và điều dưỡng nhìn nhau như đã tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm! Chúng tôi hiểu, đường còn dài, gian nan còn nhiều, nhưng không gì ngăn cản nổi chúng tôi, đó là đi tìm hạnh phúc cho người bệnh, đó là MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM!
Cảm ơn em đã đến với chúng tôi, là người Thầy lớn của chúng tôi, giao cho chúng tôi MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM và hiểu rằng, còn SỐNG là còn HY VỌNG.
Và tôi mãi nợ ánh mắt ấy…