Qua lăng kính nghề nghiệp
Nhà nữ triết học khẳng định: “Chồng là một dạng vật chất, nó không bao giờ bị mất đi, chỉ chuyển từ ‘người’ này sang ‘người’ khác”.
Nhà nữ vật lý học thì nói: “Chồng chịu ảnh hưởng rất lớn của lực ‘vạn vật hấp dẫn’, khi xa thì hút khi gần thì đẩy”.
Cô nhân viên y tế thì cảnh báo: “Chồng là một loại vi khuẩn hay ‘lờn thuốc’, rất khó trị”.
Cô nhân viên ngân hàng thì than vãn: “Chồng là chuyên gia vay nóng, nhưng khả năng chi trả thì không có”.
Chị nông dân thì thú nhận: “Chồng là ‘lúa giống’, nếu ta không tranh thủ ‘sạ’ hết ở ruộng mình, có nguy cơ bị chị hàng xóm mượn giống”.
Chồng là một thứ bán không ai mua, cho không ai lấy, vứt không ai nhặt, nhưng hở ra là mất
Chồng là 1 dạng đàn ông
Một phạm trù rất mênh mông lằng nhằng
Lúc bực khối chị gọi “thằng”
Vui vui các chị gọi bằng”anh yêu”
Chồng là bậc thánh nói điêu
Chém gió phần phật(thả diều bay ngay)
Giúp vợ người rất hăng say
Giúp vợ mình nói” việc này…để mai”
Chồng cậy có một…củ khoai
Mình là phái mạnh phải oai với đời
Chồng to như thể ông giời
Chỉ ra mệnh lệnh, vợ thời nghe theo
Chồng là trụ cột, trụ kèo
Vợ là 1 thứ dây leo bám nhờ
Chồng đi từ sớm tinh mơ
Có khi về lúc…0h hôm sau
Hai chân đá lẫn lộn nhau
“Cười ra thực phẩm” đủ màu phát kinh
Chồng luôn tự nhận thông minh
Tài jỏi bậc nhất hành tinh loài người
Vợ càng im lặng ngậm cười
Chồng càng lấn lưới gấp 10 lần hơn
Chồng là ông chủ ban ơn
Chồng là ngọn núi Thái Sơn cao vời
(Trèo lên chắc mệt đứt hơi
Nên ta chấp nhận ở nơi…dưới chồng)
Chồng vững như sắt như đồng
Những lời ta nói là không ích gì
Chồng là 1 chiếc ti vi
Nhưng ta không thể…tắt đi khi cần
Chồng là thánh, chồng là thần
Trượt chân rơi xuống cõi trần mà thôi
Nên vốn dĩ đã thế rồi
Đắng lòng vợ chỉ biết ngồi khóc than
Bụt hiện lên mới hỏi han
Nghe ta kể những trái ngang đời mình
Nghe xong…biến mất thình lình
Rồi gửi mail lại”tình hình…bó tay”
Ta đành ngậm đắng nuốt cay
Vận công để viết thơ này kêu oan
***
Đàn ông sợ vợ mới ngoan
Không biết sợ vợ hoàn toàn là sai
Sợ vợ mới đáng mặt giai
Kính vợ mới có tương lai huy hoàng
Đàn ông sợ vợ mới sang
Nếu không sợ vợ tan hoang cửa nhà
Dẫu sao vợ cũng đàn bà
Một phạm trù rất rườm rà mênh mông
Nên mới đặt cạnh đàn ông
Một phạm trù cũng mênh mông rườm rà.
***
Nghe định nghĩa vợ phàn nàn
Thế thì thiếp định nghĩa chàng sao đây
Chồng là can rượu nếp đầy
Nhậu về quên đậy, mùi bay khắp nhà
Chồng là cái máy mát-xa
Chồng là tổ ấm, chồng là nắng xuân
Chồng là nghệ sỹ nhân dân
Chồng là một nửa những phần buồn vui
Chồng là bợm nhậu, bạn đời
Chồng là thần tượng một đời thanh xuân
Chồng là ong thợ chuyên cần
Chồng là duyên nợ nửa phần đời ta
Chồng là trụ cột trong nhà
Chồng là chỗ dựa cho ta hàng ngày
Chồng là chú cuội trên mây
Lần nào về muộn cũng đầy lý do
Chồng là một chú ngựa ô
Là người lãng mạn thích bồ, yêu hoa
Chồng là cấp phó trong nhà
Chồng là vệ sỹ, chồng là xe ôm
Ra đường thích phở chê cơm
Về nhà chê phở không hơn cơm nhà
Chồng là bóng cả cây đa
Chồng là bảo mẫu, là cha con mình
Khi yêu vợ, nịnh: rất xinh
Khi giận lại bảo vợ mình “táo ta”
Con ngoan thì nhận công cha
Con hư lại bảo lỗi là mẹ cho
Đêm ngủ thở ngáy o o
Hút thuốc nhả khói như là nung vôi
Nhìn gái thì mắt sáng ngời
Nhìn vợ thì trợn con ngươi gờm gờm
Chồng là giận, chồng là thương
Chồng là con nợ tiền lương tháng ngày
Chồng là rượu ngọt men say
Chồng là nỗi nhớ tháng ngày khó quên
Chồng là bảo vệ đêm đêm
Cho vợ được ngủ bình yên say nồng
Chồng là thỏ đế mềm lòng
Sợ vợ nổi giận, sợ dòng lệ rơi
Chồng là kho báu trên đời
Chồng là lãng tử, là người đa đoan
Chồng là chú học trò ngoan
Lỗi nào cũng nhận nhưng làm lại quên
Chồng là Phật, chồng là Tiên
Chồng là cái máy in tiền cho ta
Chồng là cái máy điều hoà
Chồng là con nghiện bỏ nhà lang thang
Khi tỉnh, gọi vợ nữ hoàng
Khi say đập ghế đập bàn nói mê
Chồng là con cháu ông Đề
Nếu không quản lý ra đê mà nằm
Yêu thì yêu, bụng vẫn căm
Hễ nghe có nhậu phăm phăm ra ngoài
Chồng là con đỉa bám dai
Khuya rồi mà vẫn vật nài nỉ non
Chồng là gương sáng cho con
Chồng là đấu sỹ vàng son một thời
Chồng là hoàng tử con trời
Vì yêu nên mới làm người trần gian…