Cập nhật vào 09/02
Mẹ cười nhẹ nhàng: Con gái à! Hạnh phúc vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng lắm. Nó không màu, không mùi cũng không ăn được nhưng nó đủ sức để người ta nhận ra nó, để người ta đuổi theo và nắm bắt nó. Nhưng theo mẹ, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản.
Ngày bé, khi nằm bên cạnh mẹ, được mẹ ôm vào lòng tôi đã ngây ngô hỏi mẹ: “Hạnh phúc là gì hả mẹ. Nó có ăn được không?”
Mẹ cười nhẹ nhàng: Con gái à! Hạnh phúc vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng lắm. Nó không màu, không mùi cũng không ăn được nhưng nó đủ sức để người ta nhận ra nó, để người ta đuổi theo và nắm bắt nó. Nhưng theo mẹ, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Hạnh phúc không là một cái gì đó quá lớn lao, quá kì vĩ, quá to tát. Lắm lúc, nó được bắt đầu từ những gì rất đỗi thân thuộc, bình thường và nhỏ nhặt.
Con gái à! Có người nói với mẹ mùi vị của hạnh phúc giống như vị ngọt- vị của kẹo mà con vẫn thường hay ăn vì hạnh phúc quả thật rất đỗi ngọt ngào. Nhưng con biết không, ngoài vị ngọt dễ chịu đó, để có được hạnh phúc, người ta sẽ phải trải qua rất nhiều hương vị: đắng cay, chua xót, mặn chát,..v..v… Vì thế, mẹ nghĩ rằng, nếu nói hạnh phúc có vị, thì đó phải là tổng hòa của các mùi vị.
Xem thêm: Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta.
Gió mùa về trên phố.
Con hỏi mẹ “Hạnh phúc là gì ư?” Hạnh phúc là cái cách mà người ta dùng để gọi về cảm xúc khi con cảm thấy vui, khi con cảm thấy thỏa mãn và toại nguyện. Con có cảm thấy hạnh phúc hay không chính là ở đôi mắt của con, ở cách nhìn của con về cuộc sống. Chỉ cần con cho phép bản thân mình được hạnh phúc, thì nhất định con sẽ tìm được cho mình cụm từ ấy trong cuộc đời.
Hạnh phúc khi con còn nhỏ là mỗi lần con nhận được điểm 9, điểm 10 từ cô giáo. Hạnh phúc của con còn là khi nhận được một cô búp bê xinh xắn, một bộ quần áo thật đẹp hay đơn giản chỉ là khi được bố mẹ đón về sớm mỗi khi tan trường,có phải không? Hạnh phúc là khi con trao đi yêu thương để rồi nhận lại những yêu thương chân thành khác.
Khi con lớn hạnh phúc cũng theo đó mà lớn dần lên, đủ đầy hơn nhưng nhiều khó khăn hơn.Hạnh phúc là khi con ngã đau có người nâng con dậy, đỡ lấy bờ vai nhỏ nhắn của con, thầm thì với con: “Gắng lên nào!” rồi cùng con tiến về phía trước. Là mỗi lần thất bại, mọi thứ xung quanh con sụp đổ, khi tất cả những nỗ lực của con trở về vạch xuất phát. Có người có thể ôm con để con khóc một trận thật to, nức nở, như trút hết những tủi thân ấm ức mà con phải chịu đựng rồi vỗ về con: Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Là mỗi lần đổ vỡ, cãi nhau rồi chia tay. Người con từng yêu thương nhất cứ thế xoay lưng bước đi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng ngày nào còn ôm ấp, vỗ về. Người ta bỏ con lại với những giọt nước mắt nghẹn cứng cả tim. Có người dạy con cách yêu thì cũng có người làm con đau nhưng nếu con không biết đau con sẽ không biết được hạnh phúc thực sự là như thế nào.
Dành riêng cho con gái: Bí quyết giữ bờ môi hồng hào.
Con chỉ có thể hạnh phúc khi con để lòng mình bình yên. Những nhỏ nhen, những đố kị sẽ chỉ khiến bản thân con trở nên xấu xí, chúng chẳng thể làm con cảm thấy dễ chịu hơn đâu, con gái yêu của mẹ ạ!
Điều cuối cùng, mẹ muốn con nhớ, hạnh phúc là một hành trình chứ không phải là một đích đến. Con đừng tìm kiếm nó ở một nơi nào xa xôi. Thật ra, hạnh phúc giản đơn lắm, gần gũi lắm. Con hãy dừng lại một giây, một phút trong cuộc đời để thấy được hạnh phúc. Con cần phải thoát ra khỏi vũng bùn của sự tuyệt vọng, của những nỗi buồn chán chường thì con mới có thể bước tiếp và tìm kiếm hạnh phúc cho mình, con gái nhé!