Nơi tôi sinh Hà Nội!Luôn tâm niệm là người Hà Nội, cố gắng bảo vệ những gì còn lại của người Hà Nội nhưng càng ngày càng cảm thấy buồn khi văn hóa của người Hà Nội ngày càng bị xuống cấp.Xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống ngày càng sung túc thì dường như khái niệm về mặt văn hóa lại càng nghèo. Có mấy thằng bạn người nước ngoài, rủ nó gãy đũa gãy bát sang quê tao “Hà Nội” chơi, cuối cùng nó cũng sang, dù rất lịch sự nhưng nó cũng phải nói là Hà Nội bọn mày bây giờ là một đại công trường (chẳng hiểu là khen hay chê nhỉ), cờ đỏ sao vàng nhiều nhỉ??? nhưng mà tao chẳng thấy văn hóa nó ở đâu. Khách du lịch bọn tao hay mày cũng vậy thôi, khi đi du lịch là mong muốn tìm hiểu những vấn đề thuộc về văn hóa, và nếu là văn hóa thì phải có sự khác biệt nhưng…Thời của tôi, còn đang bao cấp, đi xem tivi nhà hàng xóm vui như chảy hội, ăn bánh bột mỳ úp trên vung nồi cơm hàng ngày nhưng mọi người đối xử với nhau rất văn minh và lịch sự. Hiếm khi có sự cãi nhau trong xóm và khu tập thể. Ra đường văn hóa xếp hàng (XHCN) tôi thấy cực kỳ văn minh. Có lẽ tư bản nó học được cái ưu điểm này của Xã hội chủ nghĩa của chúng ta chăng. Tôi thấy sợ cái thói quen ích kỷ, cố gắng chen lấn để hơn người một chút của ta. Thói quen này len lỏi bám sâu vào suy nghĩ của từng người một trong chúng ta. Dừng đèn xanh đèn đỏ, cứ thấy có một dòng người len lỏi lên nhích dần dần mặc kệ thiên hạ, chúng ta hoàn toàn không có khái niệm xếp hàng, từ ATM, thang máy cho tới đơn giản nhất là trả tiền siêu thị. Cảm thấy stress khủng khiếp khi gặp cảnh như vậy.Tôi cố là người lịch sự, nhưng ai cho tôi là người lịch sự ????Phải rất lâu tôi mới đi xe bus, thấy một cô xinh lên sau phải đứng, cố gắng galang nhường chỗ, tưởng rằng mình sẽ là người lịch sư… nhưng không một lời cảm ơn… nhìn mình bằng con mắt vô cùng ngạc nhiên, chắc là chưa từng xảy ra hiện tượng vậy.Quốc tử giám, trường đại học đầu tiên, chốn linh thiêng của sự học vậy mà chỉ thấy tiền rải đầy hồ vuông. Hàng ăn bán tràn lan, nam thanh nữ tú ăn xúc xích rất đáng yêu. Mình thấy có em rất xinh môi đỏ chót như chào mào ăn hạt dưa nhón nhén há miệng ăn xúc xích mà mình lại tưởng tượng sang cái khác.Báo chí đưa tin hàng nghìn cảnh sát bảo vệ cành hoa anh đào bé xíu mà sao đau lòng thế…Đang dạy con về bài học không được vứt rác ra đường, định bảo con là nhặt rác bỏ vào thùng đi con thì một thằng chạy qua đá tung túi rác cho tóe lung tung…Bao giờ cho đến ngày xưa nhỉ???