Cô chẳng nói gì, anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh không nói đùa, sự thật là anh đã rời đi. Cô chỉ thở dài rồi lẳng lặng nhấn chìm mọi cảm xúc về anh vào sâu nơi đáy tim.
Rõ là cô thương anh, thậm chí có thể nhiều hơn cả những người cô từng gặp, nhưng cô không yêu anh được. Ở bên anh, đó không phải cảm giác của tình yêu, không mãnh liệt, không rộn ràng, không lỡ nhịp, cũng chẳng mù quáng.
Thật lòng mà nói, chẳng có hạnh phúc nào đến từ một phía. Cũng chẳng có ai đủ kiên nhẫn để yêu và thương một người bằng tất cả sự cho đi của mình, mà chưa một lần mong mỏi được đáp lại.
Anh là biển, được ngắm nhìn biển mỗi ngày, được hít thở mùi hương của biển, đó là một cảm giác vô cùng trong lành. Anh chính là như vậy, xứng đáng với hai chữ “bình yên”.
Nhưng bởi lẽ, con người ta khi trải qua quá nhiều chuyện đau lòng thì sẽ hiểu bình yên đáng giá như thế nào. Cô không muốn phá hỏng điều đó, càng không muốn đánh mất sự bình yên của riêng mình.
Còn anh thì lại yêu cô, yêu cô đến ngây dại. Anh có thể làm mọi thứ khiến cô vui, nhưng cô lại một mực không cho anh một vị trí trong lòng mình. Anh không hiểu, anh cũng không muốn hiểu, rốt cuộc anh có điểm gì không tốt mà lại khiến cô do dự như vậy? Cho nên anh ra đi, ở bên một người không cần mình chẳng khác nào tự trói buộc bản thân mình với nỗi đau. Huống gì anh là đàn ông, anh nên có sự lạnh lùng phải có của một người đàn ông trong đời.
Có điều, cô không cho anh một danh phận bởi vì cô đã sớm xem anh là cuộc đời của mình, cô do dự là vì cô sợ mất anh. Tình cảm càng sâu đậm bao nhiêu, người ta càng sợ hãi bấy nhiêu. Sợ tình cảm chưa chín muồi đã vội vàng thay đổi, sợ lòng người khi có được sẽ chẳng còn nâng niu, trân trọng như xưa.
Cô để anh đi như vậy, thực lòng cũng rất đỗi buồn khổ. Nhưng với cô thì đó là một phép thử, nếu anh yêu cô nhiều như cô vẫn tưởng, chắc chắn anh sẽ gạt bỏ hết tất cả mọi thứ mà trở về bên cô, cho dù chẳng có lấy một danh phận.
Còn với anh, đó là một sự lựa chọn cuối cùng. Đàn ông khi yêu là vậy, lúc nào cũng rất kiên quyết.
Ngày hôm nay anh ra đi, không biết khi nào mới quay lại. Ngày hôm nay cô ở lại, tiếp tục sống với những vết thương còn chưa khô miệng, nay lại có thêm những vết thương khác, cứ thế, cứ thế, mà tan nát cả cõi lòng…
Hiên – Dear.vn