Bạn đang xem: Tâm sự mỏng là gì
Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…
Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện. Thanks for reading“> 4:49 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ Tết.
Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra.Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt.Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn.Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó.Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện.Thanks for reading”>4:49 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ Tết.
Xem thêm: Phân Biệt Đại Hội Đồng Cổ Đông Là Gì ? Khái Niệm Và Đặc Điểm Theo Quy
Tôi lại bắt đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà các bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra bầu trời và suy nghĩ về cuộc sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa bao giờ kéo dài lâu được, trong lúc vui vẻ cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…
Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện.Tôi lại khởi đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, tâm lý mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là ” dở ông dở thằng “, thường lứa tuổi này tất cả chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là đương nhiên, là đơn thuần, thế nhưng có một số ít người như tôi, luôn lo ngại, luôn mường tượng những năng lực xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn tưởng tượng ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lúng túng cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học tập vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được 50%, thế nhưng trong tôi luôn luôn sợ hãi rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn thấp thỏm rằng cha mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không hề làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học ĐH – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của cha mẹ, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa nỗ lực rất là, phải tăng cường hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học tập và tiến tới thành công xuất sắc, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể … Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên ĐH. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái ĐH của tôi quá độc lạ so với thời học viên. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ bên ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ đơn độc chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên hoảng sợ và khó khăn vất vả trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, chăm sóc tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy … Có một quá trình tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về tâm lý phụ nữ hay những bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải rất là kiên trì và bao dung mới hoàn toàn có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu kiến thiết xây dựng trên vẻ bên ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức thiết yếu mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiến thiết xây dựng, không riêng gì phái đẹp mà cả phái mạnh cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ ràng. Những mối quan hệ bạn hữu cũng trở nên độc lạ. Lên thiên nhiên và môi trường ĐH to lớn hơn, bè bạn chơi với nhau cũng vì thế lực, vì vẻ bên ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo, ngây ngô và chất phác như thời học viên. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học viên đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường ĐH. Tôi dần phai nhạt và mất đi link, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người đồng đội thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút ít vụ lợi. Tôi cảm thấy mình đơn độc hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, xuất hiện trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn vất vả. Dẫu biết, càng trưởng thành thì đời sống cũng luân chuyển theo, tích cực và xấu đi, thế nhưng khi nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà hoàn toàn có thể trở nên vui tươi tiếp đón sự đổi khác. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, lạng lẽ nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa san sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc sống, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu đời sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển những mặt lộn xộn tiếp tục, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó những mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc tất cả chúng ta hoàn toàn có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện .