Vài người bạn quen biết lâu năm, gặp nàng vì công việc hoặc khi tình cờ chạm vào nhau, thảng thốt kêu lên, “sao trông xơ xác tiều tụy” thế?! Nàng bình thản với những lời chia vui, nàng cũng bình tĩnh với những nhận xét về nhan sắc. Nàng biết cuộc sống của mình đang trôi ra sao…
Một từ hoàn hảo để nhận xét về cuộc đời nàng: vừa chật vật, lại vừa xông xênh.
Chật vật với cuộc đời
Có thể nói, cuộc đời nàng đang ở vào chu kỳ chật vật nhất của nó, cũng như nền kinh tế thế giới đang ở giai đoạn đại suy thoái. Trong khi cô Hồng bạn nàng phong lưu sống với người chồng thứ hai và hai đứa con cùng anh ấy, nhẹ nhàng quản lý chuỗi mười khách sạn mini tên tuổi ở Hà Nội, thì nàng chẳng có nổi một tài sản nào ngõ hầu giúp hái ra tiền.
Ngoảnh nhìn sang cô Trúc, đường đường có một xưởng may ngày cao điểm đến cả trăm lao động, long lanh với những họp báo, bộ sưu tập, vơ đét, chất liệu, sáng tạo và một nách nuôi hai con làm bà mẹ đơn thân thì nàng vẫn mẫn cán độc thân, làm công chức cho tư bản, sáng đi tối về, cuộc đời vẫn không có một manh chồng mảnh con vắt vai cho ra vẻ đàn bà như ai.
Nhìn khía cạnh tích cực, nàng không có những khủng hoảng của hôn nhân đổ vỡ, chẳng có những đứa trẻ để tất bật, cũng không bị phiền hà bởi con anh – con tôi hay những tổ hợp đại gia đình đầy hỉ nộ ái ô. Tuy nhiên, những thứ không-không-có-có ấy làm nàng căng thẳng tột độ, một khi thời gian đã điểm. Áp lực có một đứa con đè nặng lên vai nàng, bởi thời hạn để đẻ [được] con khỏe con ngoan sắp hết. Thêm vào đó là mối lo toan tìm được người tương xứng.
Những mối đầu tư không đầu không đũa của nàng, một kết hợp của rủi ro số phận mang tên “chứng khoán”, gia tăng độ sát thương lên nạn nhân của nạn bất động sản đóng băng như trêu ngươi khả năng quản lý tài sản cá nhân ngây ngô, khiến bao thu nhập nhờ lương trở thành gió vào nhà trống. Nỗ lực gầy dựng những tài sản vật chất lẫn phi vật chất khiến nàng ngày càng ốm yếu xanh xao, những mối lao lực dị thường dẫn dắt nàng đến những ngả rẽ ngoạn mục của sự nghiệp và đức tin, đến độ nàng sẵn lòng cho đi chiếc áo yêu thích nhất của mình nếu có ai xin nó. Bởi nàng vẫn tin rằng đời mình đã được quá nhiều ân sủng, nàng có trách nhiệm phải san sẻ đi với một niềm hoan hỉ cao độ.
Người ta thấy nàng cắm cúi đọc sách, đào luyện chuyên môn, nắm bắt thị hiếu, tham khảo thị trường. Người ta chỉ không biết rằng bề ngoài vẻ rắn rỏi dễ thương là một nghị lực thép và một sự hồn nhiên mong manh, mà nàng có thể dốc tiền túi ra giúp một người bạn không vụ lợi, rồi vay nợ như chúa chổm để bù vào sinh hoạt phí của bản thân và gia đình.
Xông xênh cùng cuộc sống
Facebook của nàng rộn ràng hoa lá hẹ. Nàng chụp những tấm ảnh đẹp long lanh, những câu viết đẫm tình, comment duyên dáng. Số người follow nàng nhiều vô kể.
Bạn bè có chuyện, nàng sẵn lòng thu xếp thời gian, nguồn lực,.. để giúp họ. Bất kỳ ai cũng có thể hỏi xin nàng một lời khuyên, hoặc có thời gian để được trò chuyện, tâm sự, gỡ rối tơ lòng cùng nàng. Ân cần và chu đáo, nàng kiên nhẫn với từng người bạn, dù chưa gặp bao giờ. Dù nhiều khi, vấn đề của nàng cũng còn nan giải và nàng cũng đành phải trông cậy vào số phận. Trò chuyện với những người bạn thân lẫn sơ cũng là một cách tự gỡ bản thân ra khỏi những vướng mắc riêng.
Nàng nuôi dưỡng vài con thú cưng để vừa chơi đùa với chúng vừa sống cuộc đời điều độ: đi đâu cũng quay về nhà để cho chúng ăn, tắm gội, chơi đùa với chúng. Nàng hiện đại: sở hữu vài thiết bị tiên tiến mà không nhất thiết phải tối tân, dùng chúng để tiêu khiển và nâng cao tri thức.
Nàng trồng vài ba loại cây cỏ nho nhỏ ở ban công nhà, nay hành mai sả, mốt cây ớt bé xíu, chủ yếu để gần gũi với thiên nhiên như một nhu cầu. Đôi khi nàng diện một chiếc đầm đẹp, mang một đôi giày mới, mua về một món uống yêu thích, thả mình vào ghế tràng kỷ và xem một bộ phim hay một mình trong ngôi nhà cũng chỉ loanh quanh có nàng và thú nuôi.
Cuộc sống nhỏ bé và vui thú điền viên đó hóa ra lại là một trị liệu cho nàng. Bỗng một hôm nàng chợt nhận ra có một đứa con là quá vất vả. Rồi nàng lại thấy rằng sắm một anh chồng mệt mỏi vô cùng. Nàng nhìn một cây ớt mãnh liệt ra trái đỏ au như số phận đã định đoạt nó phải ra quả như thế, và nhận ra rằng cuộc đời có thể chỉ cần như một cành cây. Không cần ràng buộc, chẳng đợi trông, cứ thế mà trổ bông. Độc lập ở nghĩa đẹp là sống hết mình, dẫu có được đối xử thế nào. Cây ớt không cầu kỳ phải tiếp đất ở ngay mặt đất, nó có thể vươn mình từ độ cao hai mươi mét của một tòa nhà lầu năm với một dúm đất bé bằng nắm tay, mà vẫn nhất quán cho đời vị cay.