Duyên phận tại trời, nghĩa tình tại tâm

Duyên phận tại trời, nghĩa tình tại tâm

Duyên phận tại trời nghĩa tình tại tâm là gì

Video Duyên phận tại trời nghĩa tình tại tâm là gì

Việc gì đến sẽ đến, người ở lại sẽ ở lại, người đi ắt không thể giữ. Trước khi học yêu ai đó hãy yêu thương chính mình, mình phải thật hạnh phúc thì tình yêu của mình dành cho một nữa mới thực sự hạnh phúc..

Chúng ta gặp nhau vốn dĩ là duyên, nhưng ở lại hay ra đi lại do chính sự định đoạt của mỗi người.

Cuộc đời thật lạ, có những người gặp được nhau, đi cùng nhau nhưng lại không thể nắm tay nhau đi hết quãng đường đời còn lại, cốt lõi tại duyên chưa đủ sâu, phận chưa đủ đậm, tại lòng người vốn quá đỗi trái ngang, hay bởi “có duyên không phận”. Có những người cứ ngỡ là định mệnh đời nhau nhưng rốt cuộc chỉ là người lướt ngang qua nhau như hành khách đi trên một chuyến tàu, khi đến trạm dừng chân người này xuống trạm này, còn người kia đi tiếp, vạn sự trên đời vốn không thể cưỡng cầu, hợp tan vốn lẽ hiển nhiên, nên chúng ta không nên quá bấu víu vào một điều gì đó ngay cả duyên phận để rồi lòng thêm sầu nặng, phải học cách chấp nhận và mạnh mẽ ngày sau. Đừng vội trách đổ lỗi hai chữ “duyên phận” cho những mối tình chẳng đi về đâu, bởi duyên cũng trọn nghĩa đưa chúng ta đến gặp nhau nhưng chọn đi cùng nhau cả đời hay một đoạn lại là sự quyết đoán mỗi người.

Vốn dĩ, không có gì trên đời này là tự nhiên, như việc hai người xa lạ giữa thế giới rộng lớn bao la này, gặp được nhau, yêu thương nhau là đã là điều tuyệt dịu, người ta vẫn hay bảo nhau “Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu” nhưng từ chữ duyên để đi đến chữ nợ lại là cả một quá trình cố gắng, bao dung nhau. Có những người đột nhiên yêu nhau rồi lại đột ngột buông bỏ nhau, có thể họ cho rằng một trong hai thay lòng đổi dạ, nhưng quả thực nợ họ trả xong rồi cũng là thời khắc họ rời đi, có những chuyện không phải chỉ cần cố gắng thôi là đủ, một bàn vỗ sẽ không bao giờ tạo thành tiếng, và tình cảm là điều tuyệt nhiên không thể cưỡng cầu, năm tháng yêu nhau không nói lên bất kỳ điều gì cả.

Vòng xoáy luân hồi, hợp tan tan hợp luôn không tránh khỏi việc kẻ ở người đi, cũng giống như chúng ta không thể níu giữ những thứ vốn dĩ không thuộc về mình, hà cớ khổ mình bằng việc không đi đến đâu. Mỗi việc ở đời gói gọn chính là trân quý thời khắc hiện tại. Yêu một người không phải là điều quá khó khăn, nhưng để tiến bước song hành cùng tình yêu đó quả thực phải thật tâm cố gắng, gìn giữ, hai chữ “vì nhau” lúc này không đơn thuần là câu nói.

Chúng ta hay sợ mất mát, sợ đối diện chia ly, đôi khi yêu mà quên mất cả bản thân mình, đặt tình yêu đó lên trên tất cả để đến khi tình yêu đó mất đi lại tuyệt vọng, không thể vững tin mà bước đi tìm tình yêu khác, ngày ngày ngập sầu trong đau khổ, lụy một người, tiếc một cuộc tình rồi dằn vặt bản thân không thương tiếc, tự vấn lòng mình phải chăng mình không đủ tốt để người ấy phải ra đi, nhưng không bạn ạ, chúng ta chia tay chỉ vì một trong hai không còn muốn cố gắng nắm lấy bàn nhau, một bàn tay đã buông, một bàn tay cố níu lấy cũng chẳng có ích gì, việc lý do gì thời điểm ấy chỉ là cái cớ để chia tay quả thực chẳng còn quan trọng, sợi dây tình ái đã chùng xuống, có níu thế nào cũng chẳng thể được nữa, họ mất đi một người thật tâm trân quý thương họ thật sự còn mình chỉ mất đi một người không yêu mình, không trân quý mình thì chẳng việc gì đau khổ hay buồn rầu cho điều không hề xứng đáng, duyên phận chỉ có thể đi đến đó, chúng ta hãy để họ đi, còn việc của mình là sống tốt cuộc đời mình và đón chờ một ngày mai tươi sáng.

Sau mỗi lần nhân duyên tan hợp chúng ta sẽ rút ra bài học cho chính mình, những nông nổi thời trẻ sẽ dạy bản thân điềm đạm và hiểu đời hơn, và chúng ta sẽ dùng tất cả sự chính chắn, trưởng thành vẹn tròn cho người sau, cho một cuộc tình nối tiếp sau đau.

Yêu nhau không phải là sẽ nắm tay nhau đến tận cuối đời, có những người vẫn rất yêu nhau nhưng buộc phải chia tay, đời vốn vô thường, tình cảm là điều không thể nói trước được. . Người ta nói “tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu nghìn năm mới cùng chăn gối”, để kết tóc lương duyên, cần phải có cả chữ nợ, không phải mối duyên nào cũng đến cái kết viên mãn, nên mới nói ” có duyên không phận” phải chăng là đây.

Duyên đã đưa đẩy hai con người gặp nhau nhưng hạnh phúc hay đau khổ là chính sự ứng xử và quyết định nơi mỗi người. Không than trời trách đất, không oán người bạc bẽo, nếu yêu một người không khiến cả hai tốt đẹp hơn thì tốt nhất rời đi, chỉ trách mình bản thân tuyệt nhiên không trách người, muốn phán lỗi người hãy xét lỗi mình bởi cuộc đời không ai hoàn hảo, còn khi đã quá cố chấp không thể bước ra là do bản thân yêu vì thói quen và lụy tình.

Hãy sống an yên để đời ” vạn sự tùy duyên”. Đừng mang quá nhiều đau khổ để tâm không tịnh, đừng mang quá khứ dày xéo lòng mình, học cách mạnh mẽ, kiên cường sau va vấp, mỗi một người đến và đi trong cuộc đời bạn đều có lý do riêng, có những người đến để dạy bạn bài học và rời đi. Không quan trọng là đi cùng nhau bao lâu, quan trọng là mọi chuyện trên đời vốn không thể cưỡng cầu.

Người ta đến với bạn vì điều gì thì sẽ ra đi vì điều ấy. Bạn mong chờ người khác đem đến hạnh phúc cho bạn thì sẽ bấu víu và tan nát nếu họ rời đi. Họ đem đến được sẽ lấy đi được. Việc gì đến sẽ đến, người ở lại sẽ ở lại, người đi ắt không thể giữ. Trước khi học yêu ai đó hãy yêu thương chính mình, mình phải thật hạnh phúc thì tình yêu của mình dành cho một nữa mới thực sự hạnh phúc. Đời sẽ cho ta gặp rất nhiều người và sẽ có một người thực sự chỉ dành riêng cho bạn, là một nữa của đời bạn, cùng bạn kết mối lương duyên se sợi chỉ hồng, bao dung, thấu hiểu và nguyện nắm tay bạn cho đến cuối cuộc đời, đó là duyên trời dành riêng ân huệ cho mỗi chúng ta, hãy trân quý, thấu cảm và cố gắng để tiếp bước duyên ấy đến chữ nợ và mang đến cho lòng mình an yên, hạnh phúc từ trong tâm là một quá trình dài học cách trân trọng và cố gắng gìn giữ, ai trong chúng ta đều cần phải trao dồi cả một kiếp người.

Duyên tận, duyên tan, hãy biết thứ tha cho những gì đã đi qua, đừng bấu víu vào điều đã thuộc về xưa cũ, đã cũ rồi thì nên cất đi và học cách sống mở lòng đón nhận ánh nắng tươi đẹp của ngày mai. Kỳ thực mọi chuyện đều là định mệnh, không gì quan trọng hơn là lòng an nhiên, tự tại. Hạnh phúc tại tâm chính là cốt lõi.

Duyên phận nhân gian vô thường

Hợp tan là lẽ thường tình, hiển nhiên

Nguyện lòng vững chí an yên

Bất cầu, bất khổ thấy đời vô ưu.

Sưu tầm